Posted by : Unknown
Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018
Đôi môi hồng mím lại rồi như không kiềm chế được nữa, em bật khóc, tiếng khóc nhè nhẹ vang lên trong màn đêm, từng hàng nước mắt tuôn ra, lăn dài trên má, em vẫn đứng đó, em lặng lẽ nhìn rôi, tôi vẫn nhìn em, đôi mắt em giờ đây đã ướt đẫm lệ, cả người run lên trong màn đêm, tôi cảm tưởng như em đã vừa đấu tranh rất kịch liệt trong tâm trí rồi mới dám thốt lên những lời như thế.
“Em không thích Hiếu, em không thích hiếu” – “em thích anh” “em thích anh” tôi như cố trấn tĩnh, có lắng nghe lại những tiếng còn văng vẳng trong gió, tôi phân vân không biết liệu rằng tôi có nghe nhầm hay không, tôi như bất động, tôi không dám cử động, tôi sợ đây chỉ là giấc mơ, nếu tôi động đậy, giấc mơ sẽ tan biến, và tôi sẽ tỉnh dậy mất, tôi vẫn nhìn Linh, em vẫn lặng im nhìn tôi,kệ cho hàng nước mắt vẫn tuôn rơi, như đang chờ câu trả lời từ phía tôi vậy, rồi như không thấy tôi trả lời, cứ ngây ra như phỗng, tiếng Linh lại tiếp :
– Anh.. Anh là đồ ngốc.
– Anh.. Anh là đồ ngốc.
Rồi quay đi, bỏ mặc tôi đứng đó, em quay đầu chạy nhanh về phía sau. Tôi vẫn ngây dại, mọi chuyện trước mắt tôi nào có dám tin là thật, nhưng rồi thấy bóng em quay đầu bỏ chạy, tôi biết được rằng tôi không hề mơ, mà là sự thật, rồi như thức tỉnh, không cần phải suy nghĩ nữa, tôi cố đuổi theo, lần này, tôi sẽ không ngốc như em nói nữa, tôi sẽ quyết không để tuột mất cơ hội này đâu, tôi phải có Linh, tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, cái bóng nhỏ gần ngay trước mắt, tôi mỉm cười, khóe mắt ướt ướt từ khi nào, cái bóng đó, cái bóng đáng yêu ngày nào, cái bóng đã luôn bên tôi, quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi và lặng thầm yêu thương tôi nữa, tưởng rằng sẽ phải ân hận suốt đời, tưởng rằng hạnh phúc vốn trong tầm tay tự nhiên bị vuột mất mãi mãi, nỗi buồn đang che kín tâm hồn tôi, nhưng em đã trở lại, đột ngột khiến tôi không thể nào tin đây là sự thật, hạnh phúc quá bất ngờ đã quay trở lại bên tôi, tôi mỉm cười, tôi cười rất hạnh phúc, mặc dù giờ đây chính đôi mắt tôi cũng đang bị che phủ bởi 1 lớp nước mờ ảo, tôi nhìn theo bóng dáng em đang chạy ngay gần mình, anh đến bên em đây, lần này anh sẽ mãi không để em vuột khỏi bàn tay anh lần nữa đâu, mùi hương trên tóc em hòa vào trong gió, thổi nhẹ qua cánh mũi tôi, hạnh phúc trào dâng, tôi bắt kịp được em, nắm tay em, rồi không cần phải suy nghĩ hay hỏi han gì nữa, tôi kéo em vào lòng, tôi ôm chặt lấy em, Linh dẫy dụa, đấm đấm vào ngực tôi, tiếng thút thít vẫn chưa dứt, rồi từ từ yếu dần, 2 cánh tay vòng qua lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, đầu dựa vào vai tôi òa lên khóc nức nở, tiếng khóc như kìm nén từ lâu, tiếng khóc mang theo hương vị hạnh phúc, mang theo cả tiếng đập của con em tim đang thổn thức,
Tôi mìm cười nhìn em, khẽ ấn đầu em lên vai tôi, lặng lẽ cúi xuống, ngửi mùi thơm trên mái tóc em, cả người em như vô lực, dựa hẳn vào tôi, tôi ôm em trong vòng tay, ôm trọn cả thân hình người con gái mềm mại, thân hình em run lên. Tôi và Linh tuy đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, như hòa vào làm một, tôi nghĩ, hiện giờ có lẽ tôi ôm em, em không còn là bạn tôi nữa, mà giờ đây, tôi đã thực sự có được em, em đã là bạn gái của tôi rồi. Cứ thế, lặng lẽ trong màn đêm, giữa bờ biển toàn cát như trải dài vô tận, giữa những tiếng sóng vỗ vờ, ánh trăng huyền ảo như soi sáng khắp nơi, 2 bóng hình đang ôm chặt lấy nhau,thời gian ơi, hãy chậm chậm trôi, cho tôi được ôm em thật lâu, cho tôi mãi được hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
Linh đã thôi khóc, nãy h ôm chặt lấy tôi, cũng không biết em nghĩ gì, tiếng em nói nhỏ :
– Sơn, anh có thích em không ?
Tôi vuốt ve mái tóc dài mềm mại, ngửi mùi thơm trên mái tóc :
– Không thích em thì anh đã không đuổi theo em, mặc cho mấy đứa ở bãi biển khuân em đi rồi.
– Sơn, anh có thích em không ?
Tôi vuốt ve mái tóc dài mềm mại, ngửi mùi thơm trên mái tóc :
– Không thích em thì anh đã không đuổi theo em, mặc cho mấy đứa ở bãi biển khuân em đi rồi.
Tiếng Linh cười nhỏ nhỏ, bàn tay thu về, đấm vào ngực tôi thùm thụp, rồi tiếng em thỏ thẻ, lẫn cả trong tiếng cười :
– Em ghét anh lắm.
– Sao lại nhanh thế rồi cơ ah, mới vừa rồi em nói thích anh cơ mà nhỉ.
Tôi cười cười, khẽ đẩy em ra, nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em vẫn long lanh, nhưng không còn buồn nữa, đôi mắt như đang cười, ánh lên niềm vui, và toát lên nét tinh nghịch vốn có, đôi môi cong cong lên ương bướng, rồi cười rất tươi, rất tươi, tôi vuốt ve mấy sợ tóc rối trên mặt em, khẽ lau đi hàng nước mắt vẫn đang còn vướng trên má, bờ má em thật mềm mại và láng mịn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong mắt tôi đang tràn ngập niềm vui, tôi mỉm cười :
– Linh, tha thứ cho anh nhé, anh đã không hiểu được em thời gian quá, anh vô tâm quá phải không?
– Em ghét anh lắm.
– Sao lại nhanh thế rồi cơ ah, mới vừa rồi em nói thích anh cơ mà nhỉ.
Tôi cười cười, khẽ đẩy em ra, nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em vẫn long lanh, nhưng không còn buồn nữa, đôi mắt như đang cười, ánh lên niềm vui, và toát lên nét tinh nghịch vốn có, đôi môi cong cong lên ương bướng, rồi cười rất tươi, rất tươi, tôi vuốt ve mấy sợ tóc rối trên mặt em, khẽ lau đi hàng nước mắt vẫn đang còn vướng trên má, bờ má em thật mềm mại và láng mịn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong mắt tôi đang tràn ngập niềm vui, tôi mỉm cười :
– Linh, tha thứ cho anh nhé, anh đã không hiểu được em thời gian quá, anh vô tâm quá phải không?
Linh vẫn nhìn tôi, em vẫn cười, khẽ lắc đầu, rồi lại gục đầu lên vai tôi, 2 tay quàng qua lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, cả người áp chặt vào tôi, cứ thế, em không nói thêm gì nữa, tôi cũng lặng im, đưa cánh tay quàng qua người linh, ôm em thật chặt, hồi lâu tôi mới nói tiếp, tôi muốn trêu Linh, cho có thêm không khí vui vẻ :
– Nào, Linh ngoan, cho anh hôn một cái nào.
Tiếng Linh cười khúc khích, véo lên Lưng tôi, nói :
– Đừng có mà mơ, mùa quýt người ta mới cho.
– Ơ hay nhỉ, thế bây giờ thế nào, làm bạn gái rồi lại còn không cho anh hôn.
Tôi cười cười, Linh cũng không nói gì, chỉ cười khúc khích, tôi tiếp :
– Ôi, mình làm sao thế này, hình như có người bỏ bùa, nãy giờ kêu anh anh em em lúc nào không hay nữa, chết thôi, chết thôi, nguy hiểm quá.
– Đừng có mà tưởng bở nhé, đã thế đấy không thèm gọi nữa, đáng đời, đồ đáng ghét mà.
Linh đẩy tôi ra, quay người giả vờ mặt giận bước đi, trước khi quay người, đôi mắt vẫn âu yếm nhìn tôi, tôi cười khì khì, chạy theo em, tiếng tôi như lẫn vào màn đêm yên tĩnh.
– Linh này, em có biết là khi em xưng hô là anh em với anh như thế, nghe rất ngọt ngào không, hơn hẳn trước kia.
– Linh ơi, nói cho anh biết đi, sao tự nhiên đêm nay em dịu dàng quá vậy.
– Này này, từ từ thôi anh bảo này, có phải em đã tập trước cảnh này từ lâu lắm rồi không, trông em rất là thành thục, nhưng sao anh cứ thấy không quen ý, ê, đừng lườm anh vậy, ghê lắm.
– Anh im chút coi, sao tự nhiên nói nhiều dữ vậy, tự nhiên em thấy mình vừa làm sai cái gì khủng khiếp lắm, này này, cái tay, cầm đụng chạm linh tinh nhá.
– Tay anh đang để ở túi quần này, đừng có mà nghĩ oan cho người ta, trong sáng lắm đó.
– Thôi đi, h em mới biết, anh là con yêu tinh, con yêu tinh râu xanh, đó đó, cái tay, lại nữa, bỏ ra mau.
– Thôi, không thèm nữa, chưa gì đã nói xấu anh, thôi đêm rồi, về đây.
– Này này, em đùa thôi, em chỉ thích con yêu tinh râu xanh này của em thôi, đừng đi, này này.
– Được, không đi thì không đi, nhưng mà phải có cái gì chứ, ê, anh biết rồi , phải cho anh hôn cơ, không là về thật đây này.
– A, cái này không phải là hôn, mới chạm có tý môi thôi, người ta gọi cái này là thơm, để anh dạy cho, phải như thế này này, Linh, ê, ê, đừng chạy, từ từ thôi đợi anh tý.
…
– Nào, Linh ngoan, cho anh hôn một cái nào.
Tiếng Linh cười khúc khích, véo lên Lưng tôi, nói :
– Đừng có mà mơ, mùa quýt người ta mới cho.
– Ơ hay nhỉ, thế bây giờ thế nào, làm bạn gái rồi lại còn không cho anh hôn.
Tôi cười cười, Linh cũng không nói gì, chỉ cười khúc khích, tôi tiếp :
– Ôi, mình làm sao thế này, hình như có người bỏ bùa, nãy giờ kêu anh anh em em lúc nào không hay nữa, chết thôi, chết thôi, nguy hiểm quá.
– Đừng có mà tưởng bở nhé, đã thế đấy không thèm gọi nữa, đáng đời, đồ đáng ghét mà.
Linh đẩy tôi ra, quay người giả vờ mặt giận bước đi, trước khi quay người, đôi mắt vẫn âu yếm nhìn tôi, tôi cười khì khì, chạy theo em, tiếng tôi như lẫn vào màn đêm yên tĩnh.
– Linh này, em có biết là khi em xưng hô là anh em với anh như thế, nghe rất ngọt ngào không, hơn hẳn trước kia.
– Linh ơi, nói cho anh biết đi, sao tự nhiên đêm nay em dịu dàng quá vậy.
– Này này, từ từ thôi anh bảo này, có phải em đã tập trước cảnh này từ lâu lắm rồi không, trông em rất là thành thục, nhưng sao anh cứ thấy không quen ý, ê, đừng lườm anh vậy, ghê lắm.
– Anh im chút coi, sao tự nhiên nói nhiều dữ vậy, tự nhiên em thấy mình vừa làm sai cái gì khủng khiếp lắm, này này, cái tay, cầm đụng chạm linh tinh nhá.
– Tay anh đang để ở túi quần này, đừng có mà nghĩ oan cho người ta, trong sáng lắm đó.
– Thôi đi, h em mới biết, anh là con yêu tinh, con yêu tinh râu xanh, đó đó, cái tay, lại nữa, bỏ ra mau.
– Thôi, không thèm nữa, chưa gì đã nói xấu anh, thôi đêm rồi, về đây.
– Này này, em đùa thôi, em chỉ thích con yêu tinh râu xanh này của em thôi, đừng đi, này này.
– Được, không đi thì không đi, nhưng mà phải có cái gì chứ, ê, anh biết rồi , phải cho anh hôn cơ, không là về thật đây này.
– A, cái này không phải là hôn, mới chạm có tý môi thôi, người ta gọi cái này là thơm, để anh dạy cho, phải như thế này này, Linh, ê, ê, đừng chạy, từ từ thôi đợi anh tý.
…
– Từ từ thôi, sao em chạy nhanh thế, làm như anh ăn thịt em ý, này, anh bảo này, để anh hôn làm mẫu cho mà biết này.
– Thôi, anh ghê quá, em thấy hối hận rồi, sao tự nhiên lại thích tên khùng này chứ, càng ngày càng đáng ghét, em ghét anh, tránh xa ra, đó, cái tay, cái tay.
…
– Linh, em nhắc lại câu gì gì mà “em thích anh” “em thích anh ” đi, anh thích nghe câu đó từ em nói, nghe ngọt ngào lắm, em nói lại lần nữa đi, để anh xem nào, nói tầm 100 lần là được rồi, mai nói tiếp.
– Còn lâu, cứ nằm mơ đi, sau này em sẽ không nói nữa đâu, em ghét anh lắm, đồ xấu xa này.
– Ái, em bấu anh đau vậy, đứng lại, đừng có mà chạy nhé, đứng lại nhanh.
…
– Thôi, anh ghê quá, em thấy hối hận rồi, sao tự nhiên lại thích tên khùng này chứ, càng ngày càng đáng ghét, em ghét anh, tránh xa ra, đó, cái tay, cái tay.
…
– Linh, em nhắc lại câu gì gì mà “em thích anh” “em thích anh ” đi, anh thích nghe câu đó từ em nói, nghe ngọt ngào lắm, em nói lại lần nữa đi, để anh xem nào, nói tầm 100 lần là được rồi, mai nói tiếp.
– Còn lâu, cứ nằm mơ đi, sau này em sẽ không nói nữa đâu, em ghét anh lắm, đồ xấu xa này.
– Ái, em bấu anh đau vậy, đứng lại, đừng có mà chạy nhé, đứng lại nhanh.
…
Biển đêm, vừa mới cách đây ít phút, sao xót xa, đau buồn quá, vậy mà giờ đây, sao lung linh, huyển ảo và lãng mạng quá, chúng tôi nắm tay nhau đi bộ trên bờ biển, giờ chúng tôi đã không còn om xòm lên nữa, chỉ tĩnh lặng nắm tay nhau, thầm hưởng thụ sự hạnh phúc bé nhỏ nhưng ngọt ngào nay, như quên cả thời gian, và cũng không biết là đi bao lâu nữa, tôi không thể nhớ, lúc đó tôi đâu còn tâm trí mà để ý đến chuyện đó nữa, tôi chỉ có Linh mà thôi, em đã về bên tôi, em đã thầm yêu tôi và giờ đây tôi cũng yêu em.
Gió biển đêm vi vu thổi, mang theo cả mùi thơm trên người em, tiếng sóng càng về đêm càng nghe rõ ràng hơn bao h hết, mặt trăng giờ cũng đã lên cao, soi tỏ khắp nơi, mặt biển lung tinh một màu trắng bạc, Linh đang ngồi bên tôi, khẽ tựa đầu vào vai tôi,tôi mỉm cười hạnh phúc, thỉnh thoảng thơm lên mái tóc em, nắm chặt bàn tay của em trong lòng bàn tay tôi hơn, chúng tôi đang ngồi trên 1 vách đá, lặng lẽ ngắm biển đêm, cũng không biết đã bao lâu rồi, chũng tôi vẫn cứ lặng im như thế, nhưng chúng tôi đã hiểu nhau hơn, có lẽ giờ phút này, sự im lặng còn đáng quý hơn ngàn câu nói yêu thương, mãi rồi tôi mới mở lời :
– Cái váy anh tặng em, em đã mặc thử chưa, em… em có thích nó không.?
– Cái váy anh tặng em, em đã mặc thử chưa, em… em có thích nó không.?
Linh không nói gì, em quay sang nhìn tôi nói :
– Là cái váy àh, em chưa mở quà, lúc đó em giận anh lắm, em không biết vì sao anh bỏ về, em rất tức giận, giờ anh nói đi, tại sao anh lại bỏ về giữa chừng như thế.
Tôi hơi bất ngờ vì tự nhiên hỏi bật lại, không biết giờ phải nói thế nào, chả lẽ lại nói là lúc đó tôi cảm thấy ghen ghét với Hiếu, tôi ngẫm nghĩ 1 chút :
– Thì anh nói rồi, anh đi thăm bác với mẹ mà.
– Hứ, giờ mà anh còn muốn giấu em sao, em biết thừa, có phải lúc đó, anh …. ?
Linh không nói nữa, đôi mắt tinh nghịch chiếu thằng vào tôi, cười cười.
– Anh, anh làm sao – Tôi hỏi
– Có phải là anh ghen, anh ghen khi thấy anh Hiếu làm thế với em không, hi hi, nói thật đi.
– Còn lâu, đừng có mà tưởng bở, chả thèm ghen đâu – tôi quay ngoắt mặt đi, cố không cho em tìm thấy khe hở trong đôi mắt.
– Hi hi, lộ rồi nha, không ghen mà tự nhiên bỏ về, lúc đầu em cũng không hiểu, em chỉ thấy rất giận anh, em muốn đánh cho anh 1 trận, nhưng tối hôm đó, em đã gọi điện thoại tâm sự với Hương, Hương nó bảo là, anh sử sự như vậy là cố vấn đề rồi, nó còn nói 1 số cái, nhưng mà em không nói đâu, hi hi.
– Cái gì, này, em đừng nói là mọi chuyện giữa anh và em, em đều nói với Hương nhé.
– Thì sao nào, Hương cũng tâm sự với em mọi chuyện, chúng em rất thân với nhau. – Linh quay đầu ra ngoài biển, nhìn về xa xăm.
– Là cái váy àh, em chưa mở quà, lúc đó em giận anh lắm, em không biết vì sao anh bỏ về, em rất tức giận, giờ anh nói đi, tại sao anh lại bỏ về giữa chừng như thế.
Tôi hơi bất ngờ vì tự nhiên hỏi bật lại, không biết giờ phải nói thế nào, chả lẽ lại nói là lúc đó tôi cảm thấy ghen ghét với Hiếu, tôi ngẫm nghĩ 1 chút :
– Thì anh nói rồi, anh đi thăm bác với mẹ mà.
– Hứ, giờ mà anh còn muốn giấu em sao, em biết thừa, có phải lúc đó, anh …. ?
Linh không nói nữa, đôi mắt tinh nghịch chiếu thằng vào tôi, cười cười.
– Anh, anh làm sao – Tôi hỏi
– Có phải là anh ghen, anh ghen khi thấy anh Hiếu làm thế với em không, hi hi, nói thật đi.
– Còn lâu, đừng có mà tưởng bở, chả thèm ghen đâu – tôi quay ngoắt mặt đi, cố không cho em tìm thấy khe hở trong đôi mắt.
– Hi hi, lộ rồi nha, không ghen mà tự nhiên bỏ về, lúc đầu em cũng không hiểu, em chỉ thấy rất giận anh, em muốn đánh cho anh 1 trận, nhưng tối hôm đó, em đã gọi điện thoại tâm sự với Hương, Hương nó bảo là, anh sử sự như vậy là cố vấn đề rồi, nó còn nói 1 số cái, nhưng mà em không nói đâu, hi hi.
– Cái gì, này, em đừng nói là mọi chuyện giữa anh và em, em đều nói với Hương nhé.
– Thì sao nào, Hương cũng tâm sự với em mọi chuyện, chúng em rất thân với nhau. – Linh quay đầu ra ngoài biển, nhìn về xa xăm.
Tôi ngẫm nghĩ, không biết là Hương còn nói gì nữa nhỉ, rồi trí tò mò cũng thôi thúc tôi về buổi sinh nhật hôm đó, ngại ngại mãi rồi tôi cũng mở lời :
– Thế lúc em và Hiếu ra ngoài, em đã nói gì với Hiếu vậy .
Linh quay sang nhìn tôi, lại như kiểu trêu trêu tôi, cười cười nói :
– Em không nói đó, xem anh làm gì được em nào.
Thì tôi biết làm gì được chứ, khẽ hít 1 hơi, nhìn ra ngoài bờ biển :
– Thì em không nói thì thôi, chứ anh biết làm sao.
– Thế lúc em và Hiếu ra ngoài, em đã nói gì với Hiếu vậy .
Linh quay sang nhìn tôi, lại như kiểu trêu trêu tôi, cười cười nói :
– Em không nói đó, xem anh làm gì được em nào.
Thì tôi biết làm gì được chứ, khẽ hít 1 hơi, nhìn ra ngoài bờ biển :
– Thì em không nói thì thôi, chứ anh biết làm sao.
Linh mỉm cười, khẽ tựa sát vào tôi thêm, bàn tay em siết chặt bàn tay tôi, mãi rồi em cũng nói :
– Em nói là, em chỉ coi anh ấy như anh cùng quê của em thôi, em đã có người khác rồi, anh ấy cũng không hỏi gì thêm, chỉ muốn em nhận món quà như quà sinh nhật, rồi anh ấy cũng hỏi em là người nào may mắn được em yêu thế, em nói là em cũng không biết là người ta có yêu em không , rồi anh ấy cười cười, trước khi vào, anh ấy còn nói là “vậy là vẫn còn cơ hội rồi“, em cũng chả hiểu anh ấy muốn nói gì nữa, hi.
– Em nói là, em chỉ coi anh ấy như anh cùng quê của em thôi, em đã có người khác rồi, anh ấy cũng không hỏi gì thêm, chỉ muốn em nhận món quà như quà sinh nhật, rồi anh ấy cũng hỏi em là người nào may mắn được em yêu thế, em nói là em cũng không biết là người ta có yêu em không , rồi anh ấy cười cười, trước khi vào, anh ấy còn nói là “vậy là vẫn còn cơ hội rồi“, em cũng chả hiểu anh ấy muốn nói gì nữa, hi.
Nghe Linh nói, lòng tôi hơi nhói đau, em thầm đơn phương yêu tôi lâu như vậy rồi sao, tình cảm đủ sâu để từ chối 1 lời mời có thể chinh phục bất kỳ một cô gái trẻ nào, lần này tôi phải nắm chặt em, tôi không muốn mất em lần nữa, cũng không muốn để em cho bất cứ ai cơ hội ngoài tôi, tôi nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt trong đêm ánh lên muôn vàn lời yêu thương, tôi nhìn em, rồi từ thế, gần hơn, gần hơn, đôi mắt em khẽ nhắm lại, bờ mi cong cong khép hờ, tôi ghé sát gần em, khuôn mặt em trắng hồng ngay sát mặt, tôi nói nhỏ, tiếng nói như hòa theo gió, bay xa nhưng lại thoang thoảng qua tai :
– Linh, Anh yêu em .
– Linh, Anh yêu em .
Đôi môi hồng khẽ mỉm cười, tôi khẽ áp lên đôi môi căng mọng kia, cảm giác mềm mại, ngọt ngào lan tỏa, đôi môi hồng đáp trả, nhưng dường như đôi môi nóng bỏng e thẹn kia chưa biết hôn, tôi mỉm cười, khẽ mím môi, mơn trớn lên môi em, rồi đầu lưỡi nhẹ nhàng lách bờ môi ngọt ngào đang khép chặt kia, đầu lưỡi luồn lách vào trong, tìm kiếm đầu lưỡi em ngọt ngào, rồi em cũng hiểu, em đáp trả tôi, cuốn lấy đôi môi tôi, tôi ôm ghì lấy em, cảm nhận cả người em mềm mại, bờ ngực nhô cao, căng mọng đang áp lên ngực tôi nóng hổi, 2 cánh tay em vòng qua sau gáy, ghì lấy đầu tôi, chúng tôi như hòa vào nhau giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, cảm giác được hạnh phúc trào dâng, cơn say đắm triền miên như không dứt.